Chỉ một chữ 'duyên'...
Duyên số để gặp nhau và rồi duyên số để xa nhau. Vì một chữ “Duyên”.Nó biết con đường nó đi sẽ còn dài lắm,đau khổ nó phải chịu cũng còn nhiều lắm,nước mắt của nó sẽ vẫn sẽ phải rơi.Mở lòng ra nó đón nhận yêu thương một lần nữa!Đây rồi hạnh phúc dành cho nó,một chút rung động,một chút hạnh phúc len lỏi vào trong tim nó!
Cứ vấp ngã đi!
Một lần vấp ngã nó suy sụp,nó không còn là nó nữa.Mọi người vẫn nói nó có nụ cười như nắng mùa thu dịu nhẹ như cho người ta cái cảm giác nhẹ nhàng và thoải mái.Bấy giờ nó vẫn cười nhưng cười để che giấu đi cái con người yếu đuối trong nó cười để tỏ ra mình không sao!Nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trưởng thành hơn sẽ lớn hơn và sẽ hạnh phúc hơn sau tất cả những đau khổ và tổn thương mà nó đã chịu! Chìm đắm với quá khứ với cái hạnh phúc mà đã tuột khỏi tay.Nó vẫn vẫn sống vẫn tồn tại theo đúng cái nghĩa của quy luật sinh tồn.Nhưng nó có còn cảm nhận có còn cảm giác gì đâu! Hạnh phúc? Niềm tin? Nó không còn thấy nữa!!!
Một ngày nắng giữa mùa đông!
Ngày anh đã đến! Đến thật nhẹ nhàng như cơn gió chợt đi qua,cho người ta thấy chợt run lên nhận ra rằng mình cần một hơi ấm!Nhẹ nhàng chứ không dồn dập gấp gáp.Cứ lặng lẽ bên nó khi nó cần 1 bờ vai để khóc bỗng kí ức tràn về bất chợt. Bên nó khi nó chính là bản thân nó chứ không còn cái “vỏ ốc” cứng cỏi mà nó tự tạo lên cho mình và chui vào.Là nó nó đấy!Cái con người với 2 cuộc sống 2 tình cách nhưng đồng nhất với nhau.Và anh cái người con trai thứ hai nhìn ra điều này!
Một lần vấp ngã nó suy sụp,nó không còn là nó nữa. Duyên!
Mở lòng ra nó đón nhận yêu thương một lần nữa!Đây rồi hạnh phúc dành cho nó,một chút rung động,một chút hạnh phúc len lỏi vào trong tim nó!Hình như nó đang yêu nó lại đang vui vì có người quan tâm lo lắng cho nó,có người gọi nó một cách chiều mến là “bé” .Ui nó thấy mình thật bé nhỏ trong cái vòng tay ấm áp đó.Những khi cứời vu vơ,cái niềm hạnh phúc có trong từng ánh mắt nụ cười.Nó lại yêu thương lại quan tâm và chăm sóc cho “anh” thật nhiều. Nó sống,nó cố gắng,nó vượt qua tất cả vì “anh”.Vì anh nói sẽ luôn bên nó dù có khó khăn như thế nào và a sẽ làm nó cười nó hạnh phúc nước mắt sẽ ngưng rơi trên khoé mắt nó!” và nó tin vào điều đấy!
Đã có lúc nó nghĩ”vấp ngã đầu tiên mang lại thật nhiều đau khổ cho nó,làm nó chết lặng nhưng lúc này đây nó cảm ơn những đau khổ những vấp ngã đấy. Để bây giờ nó lại có cơ hội lần nữa-một cơ hội nó gặp và yêu anh,một cơ hội để nó được hạnh phúc”Nhưng ngày nó có anh bên cạnh mình,nó cảm nhận yêu thương anh dành cho nó qua từng lời nói từng hành động từng ánh mắt.Nó thầm hứa sẽ yêu anh và bên anh mãi mãi,sẽ là “vợ yêu” của anh.Và nó đã và đang cố gắng từng ngày nhưng còn anh???
Dù là vô tình hay cố ý!Nhưng anh à!Anh yêu nó nhưng anh lại làm nó đau. Anh yêu nó nhưng không hiểu cho nó.Anh yêu nó nhưng anh lại làm nó tổn thương rất nhiều!Nó đã trách anh vì anh không trân trọng những gì anh đang có đã giận anh vì anh thật ích kỷ rất nhiều cũng đã khóc và tủi thân cũng không ít. Nhưng một điều thật lạ là “nó vẫn yêu anh-yêu đến da diết”. Nhưng nó cũng đã hiểu ra 1 điều “Không phải luôn bên cạnh người đó mới là Yêu mà chỉ cần đứng từ xa thấy họ vui và hạnh phúc,luôn có họ trong tim là đủ”.
Anh không thuộc về nó không còn là của nó nữa vậy là nó sẽ đi!Đi để anh hạnh phúc đi để không làm anh phải lựa chọn và suy nghĩ! Nó lại sẽ về với con người của nó khi chưa yêu anh!Nó sẽ vẫn tồn tại và sẽ tạo cho mình một cái “vỏ ốc”như trước kia!Nó sẽ ẩn mình trong đó và sẽ trở về là nó khi mỗi đêm về! Cười và nói….
Anh không thuộc về nó không còn là của nó nữa vậy là nó sẽ đi! Một ngày gió mùa!
Nó tưởng chừng như nổ tung với những kỉ niệm và đau khổ này!Nó muốn tìm cho mình một lối thoát cho tất cả! Nó cô đơn lạc lõng và trống rỗng…
Nó cứ đi đi mà không biết mình đang đi đâu.Đi mà trong đầu nó miên man suy nghĩ. Nó nhớ về anh! Và rồi…
Phủ Tây Hồ! Đi về nơi đây.N ó tìm cái cảm giác bình yên,thanh thản trong lòng...Hồ Tây lăn tăn gợi sóng. Nó tạm xa những toan tính,suy nghĩ của đời thường,những đau khổ mà nó phải chịu những ngày tháng qua!Đi chùa nó không thấy nước mắt rơi,chỉ có một chút bâng khuâng,một chút sóng trong lòng...Thật lạ kì! Chốn linh thiêng này!Cái không khí nơi đây,cái mùi hương phảng phất theo gió,cái không gian tĩnh lặng làm cho nó thức tỉnh.Nó không còn hận,còn trách ai đó vô tình,ai đó ích kỷ.Nó nghĩ thật đơn giản "âu đó là duyên số".
Duyên số để gặp nhau và rồi duyên số để xa nhau. Vì một chữ “Duyên”.Nó biết con đường nó đi sẽ còn dài lắm,đau khổ nó phải chịu cũng còn nhiều lắm,nước mắt của nó sẽ vẫn sẽ phải rơi.Nhưng nó hiểu nó vẫn sẽ phải đi tiếp vẫn sẽ phải cố gắng vì biết đâu nơi phía cuối con đường,"hạnh phúc dành cho nó đang đợi nó". Chỉ có đi tiếp nó mới biết được điều gì đang đợi nó ở cái bến dừng đấy.Đi chùa nó xin một chút thanh thản một chút bình an và một chút tĩnh tâm. Nó cũng cầu xin anh cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình!