Đông về mang từng cơn gió lạnh
Nhìn mây trắng trôi trong phút bồng bềnh
Em ngồi đây lòng man mác nhớ
Từ cái thuở ban đầu ta gặp gỡ
Nơi con đường có em đợi chờ anh
Và em nhớ lần đầu ta hò hẹn
Thoáng dạo chơi cảm xúc đong đầy
Nắm tay em, anh thả giữa ngang chừng
Trời đầy mưa, mà lòng em tỏa nắng
Như từng hơi thở trong lồng ngực
Nếu thiếu nó lẽ nào em tồn tại
Ta yêu nhau tự khi nào?
Tình yêu cứ thế lớn dần theo ngày tháng
Yêu có khi điên cuồng đến khờ khạo
Em nhớ anh trong từng giấc ngủ hằng đêm,
Cơn mộng mị vẫn gọi tên anh tha thiết
Và anh ơi đừng bao giờ thắc mắc
Đừng hỏi vì sao em vui thế
Bởi chính anh đem đến cho em
Nụ cuời đầy hạnh phúc và yêu thương
Có đôi khi mắt em lệ nhạt nhòa.
Cũng chỉ vì em yêu người quá đi thôi
Những dỗi hờn chỉ là để ta hiểu
Yêu nhau lắm mới giận mà
Nếu một ngày thiếu anh trong đời,
Hẳn rằng con tim em sẽ chết...
Anh ơi đừng để tim em ngừng đập,
Mà hãy cùng em sưởi ấm mãi nha anh...
Một phút xa là trăm ngàn phút nhớ
Và anh ơi có biết được
Dù bên anh mà lòng em nhớ anh
Nhớ đến từng nhịp đập của con tim
Vẫn ngày ngày, đêm đêm trông ngóng
Khi anh đi em đếm ngược từng giây
Lúc anh về thời gian như nước chảy...
Nếu có thể hóa phép như thần tiên
Em sẽ khiến cho thời gian ngưng lại.
Để anh và em mãi bên nhau, vẫn từng là thế...